Trong các hệ thống Unix và Linux, chúng ta thường cần chạy các chương trình ở chế độ nền, đặc biệt là khi thực hiện các tác vụ dài. Tại thời điểm này, nohup và Ampersand là hai công cụ hoặc biểu tượng thường được sử dụng có thể giúp chúng ta đạt được điều này một cách dễ dàng. Bài viết này sẽ trình bày chi tiết cách thức và thời điểm sử dụng hai công cụ hoặc biểu tượng này. 1. NOHUP là gì? Đầu tiên, chúng ta hãy tìm hiểu về Nohup. Nó là một lệnh Unix và Linux được sử dụng để chạy các lệnh hoặc tập lệnh trong nền và không bị ảnh hưởng bởi tín hiệu gác máy. Điều này có nghĩa là ngay cả khi bạn thoát khỏi thiết bị đầu cuối hoặc đóng phiên, chương trình do nohup khởi động sẽ tiếp tục chạy. Điều này rất hữu ích cho các tác vụ trên máy chủ từ xa hoặc các tác vụ cần chạy trong một thời gian dài. Cú pháp cơ bản để sử dụng lệnh nohup như sau: ''Ầm ầm nohupcommand>/dev/null2>&1& ``` "command" là lệnh hoặc tập lệnh bạn muốn chạy, ">/dev/null2>&1" là chuyển hướng cả đầu ra tiêu chuẩn và lỗi đến một tệp thiết bị trống để tránh nhiễu đầu ra và "&" là để lệnh chạy trong nền. Khi sử dụng lệnh nohup, một tệp có tên nohup.out cũng thường được tạo để lưu đầu ra của chương trình. Điều quan trọng cần lưu ý là mặc dù nohup ngăn tín hiệu treo làm gián đoạn quá trình, nhưng nó không ngăn hệ thống ngủ đông hoặc các yếu tố khác có thể khiến quá trình chấm dứt. Đối với các tác vụ nền dài đòi hỏi sự ổn định tuyệt đối, các biện pháp khác được yêu cầu để đảm bảo rằng hệ thống đang trong tình trạng hoạt động. 2. Ampersand là gì? Ampersand(&) là một biểu tượng đặc biệt trong Unix và Linux được sử dụng để chạy các lệnh trong nền. Khi bạn nhập lệnh vào dòng lệnh và nhấn enter, lệnh thường được thực thi ở nền trước. Tuy nhiên, nếu bạn thêm ký hiệu Ampersand (&) vào cuối lệnh, lệnh sẽ bắt đầu thực thi trực tiếp trong nền và người dùng có thể tiếp tục thực hiện các lệnh khác trong thiết bị đầu cuối mà không cần phải đợi lệnh trước đó hoàn tất. Chẳng hạn: ''Ầm ầm chỉ huy& ``` Trong trường hợp này, "lệnh" sẽ được khởi chạy và thực thi trong nền. Điều quan trọng cần lưu ý là khi một lệnh được đặt trong nền bằng Ampersand, quá trình nền thường sẽ bị chấm dứt nếu phiên đầu cuối bị đóng. Do đó, nếu bạn cần đảm bảo rằng chương trình chạy liên tục, bạn vẫn cần sử dụng nohup hoặc các phương pháp khác ngay cả sau khi phiên đầu cuối kết thúc. Ngoài ra, đầu ra của quy trình nền được hiển thị trong thiết bị đầu cuối theo mặc định và nếu bạn cần chuyển hướng nó đến một tệp hoặc bỏ qua nó, bạn cần thực hiện hành động (chẳng hạn như chuyển hướng đầu ra đến tệp hoặc sử dụng công cụ khác). 3. Các kịch bản so sánh và ứng dụng Nhìn chung, cả nohup và Ampersand đều có cách sử dụng riêng trong cả hệ thống Unix và Linux. Ampersand được sử dụng để bắt đầu một quá trình nền, trong khi nohup cung cấp một tính năng mạnh mẽ hơn để đảm bảo rằng chương trình chạy liên tục trong nền, ngay cả sau khi phiên đầu cuối kết thúc. Nohup phù hợp hơn cho các tác vụ cần chạy trong một thời gian dài hoặc cho các tác vụ cần được thực thi trong nền. Ampersand là một lựa chọn dễ dàng cho các tác vụ đặc biệt đơn giản hoặc khi bạn muốn chạy tác vụ trong khi bạn đang làm việc trên các tác vụ khác. Sau khi hiểu rõ đặc điểm của hai công cụ hoặc biểu tượng này, chúng ta có thể lựa chọn sử dụng chúng theo nhu cầu thực tế để tối ưu hóa quy trình làm việc và hiệu quả quản lý hệ thống. Trong các ứng dụng thực tế, các công cụ và kỹ thuật khác cũng có thể được kết hợp để đảm bảo hoạt động ổn định của các tác vụ nền và sử dụng hợp lý tài nguyên hệ thống.